Tôi Rêu Rao Đời Tôi



Những nợ đời tôi chưa trả hết :

Tôi nợ cha lìa đời đôi mắt mở
Nợ mẹ già năm tháng mõi mòn trông
Tôi nợ em giọt nước chảy xuôi dòng
Nợ con tôi cả một đời im tiếng
Tôi nợ cô (Cô Sáu) ân tình ngày vượt biển
Nợ anh em câu cốt nhục tình thâm
Tôi nợ người lỡ nhịp cuộc trăm năm
Nợ quê hương của một thời dâu bể
Tôi nợ



LỜI CHO CON

Điền Đông Phương
Từ khi có chút hiểu biết về cuộc đời, tôi đã nghĩ rằng, hạnh phúc, vui sướng của đời người thì ít mà khổ đau thì nhiều. Cho ra đời thêm một đứa con chỉ là mang đến khổ đau cho một kiếp người…

Tôi ưu tư về đứa con đến nỗi ngày đêm cứ ám ảnh, nếu con mình sinh ra bị tật nguyền, nếu con mình không có được một sức khỏe, một tâm trí bình thường… Ngay trong đêm lễ Noël con tôi chào đời, tôi đã bỏ tất cả mọi nhiệm vụ ở đơn vị, để túc trực chờ đợi đứa con được sinh ra với ý nghĩ nếu con tôi chẳng may bị tật nguyền thì chính tay tôi sẽ hóa kiếp nó, để nó khỏi phải chịu đựng những khổ đau của đời này!

Rồi năm tháng trôi qua, nhìn con chập chững bước những bước chân đầu đời, tôi ưu tư về cuộc sống của những đứa bé mồ côi mà con tôi có thể là một, vì cha nó ngày đêm đi trong lửa đạn. Nhưng ưu tư đó đành phải gác một bên, vì đất nước chiến tranh, chúng tôi như những giọt nước chảy xuôi theo dòng, không thể khác đi được…
Rồi tôi nghĩ đến ngày con lớn khôn, con đi vào đời, những hạnh phúc, khổ đau nào sẽ đến với con…
Nghĩ đến đó, tôi không muốn có thêm đứa con nào nửa!
Đó là lý do vì sao tôi chỉ có một đứa con duy nhất là Thảo Uyên, không có một đứa con rơi con rớt nào. (Kể cả sau khi ăn nhậu vui chơi rồi cùng bè bạn đến những nhà thổ hạng sang với những cô gái trông như những nữ sinh trường Pháp, tôi cũng chỉ đứng xem ti-vi để chờ bạn bè hành sự rồi về chứ cũng không dám ngồi xuống ghế vì sợ lây bệnh… Với những bạn gái thì chúng tôi rất thân tình, nhưng nếu ai nói đến chuyện yêu đương là tôi dứt khoát chia tay, vì không muốn gây khổ đau cho người).

Rồi năm tháng trôi qua, con tôi lớn lên gần như thiếu vắng bóng cha vì tôi phải đi hành quân quanh năm suốt tháng, đến khi con được năm tuổi thì lại phải xa con vì tôi lâm vào cảnh lao hình hơn chục năm dưới lao tù cộng sản…
Câu "Phụ Tử Tình Thâm" đã một đời không đạt!

Giờ đây, trong những năm tháng cuối đời, tôi chỉ có một ước mơ : 
1) Về tinh thần:
..........

2) Về thể chất:
Sự an nguy của bản thân con chính là sự an nguy của 2 đứa nhỏ! Ví dụ như đời sống con người ở đây gắn liền với chiếc xe, nếu tai nạn xe cộ đến với con thì đó chính là tai họa cho 2 đứa nhỏ! Vì vậy việc con giữ gìn sức khỏe, khi lái xe thì phải đeo seatbelt, lái cẫn thận chính là để được lành lặn mà lo cho con…

Ước mơ của người cha trong lúc cuối đời rất đơn sơ, là trong nửa đời còn lại, con tôi sẽ có sức khỏe đầy đủ để lo cho 2 đứa con của nó… Sẽ không gặp thêm nỗi khổ đau nào, tâm trí được bình an…  Tôi chỉ mong con tôi hiểu rằng, phần đời còn lại này, từ tâm tư tình cảm đến sức khỏe bản thân của con tôi chính là của 2 đứa cháu ngoại.

Một đời người và những ước mơ…



Từ Giọng Hát Em




Đưa Em Về Quê Hương

Tặng Liễu, người vẫn cùng tôi đi đến cuối cuộc đời...




Gửi người bạn trẻ

Điền Đông Phương
Bạn thân mến,
Khi tuổi đời vừa đủ, trong phút giây tôi chợt thấy rằng, những khuôn mẫu đạo đức, những lý tưởng cao vời, những lời răn dạy của Mẹ Cha… chính là những thứ nhà tù được dùng để giam hãm sức sống vô bờ của tuổi xuân tôi!
Rồi hối tiếc cho thời niên thiếu đã qua nhanh với những năm tháng miệt mài đèn sách để xây dựng tương lai; những thôi thúc, đòi hỏi dục tình của lứa tuổi tràn đầy nhựa sống đã bị kềm chế đến mức tối đa để tôi luyện một cơ thể cường tráng; những điều mà đạo lý cho là xấu xa, tội lỗi… đã biết bao lần tìm đến như những cơ may đã bị tôi khước từ một cách lạnh lùng vì muốn có một tâm hồn trong sáng, thánh thiện…
Tuổi ấu thơ và thời niên thiếu của tôi đã được nhìn như vậy năm tôi 19 tuổi.
Rồi từ đó, như trùng dương dậy sóng, như núi rừng chuyển động… tôi đã lao vào đời bằng sức sống mãnh liệt của tuổi thanh xuân!
Cuộc đời đó, những kinh qua đó đã như bão táp phong ba… Ai đó chỉ cần mang đến cho tôi một làn gió nhẹ, cũng đủ để tôi biến nó thành giông tố cuồng điên…
Rồi cũng có những khi gió lặng sóng yên… Nhìn lại bản thân, hỏi lại những lá hoa đã tã  tơi trong ào ào gió cuốn trên đường tôi đi đó, có nghe gì không, có thấy gì không… Không! Không nghe, không thấy gì… Không hận, không thù, không hối tiếc… Vì họ cũng như tôi, coi đó chỉ là những khát mơ thầm kín được thể hiện mà thôi… Không thấy mất chi, mà cũng chẳng hại gì!
Rồi đến một ngày, khi sức đã mòn, chân đã mõi, ngồi nhìn lại đời mình… Một kiếp người quá ngắn, mà sao thật nhiều hối tiếc, quá nhiều ăn năn!
Các bạn trẻ thân yêu ơi! Thời gian qua mau, mà đời người thật ngắn ngủi! Các bạn cứ sống cho thỏa chí bình sinh, để về sau không phải hối tiếc những năm tháng đã qua. Những xin hãy ghi nhớ lời nhắn nhủ chân tình này: Trước khi làm điều gì, hãy nghĩ đến hậu quả của nó! Đừng bao giờ vi phạm luật pháp, sai lẽ công bình; và đừng bao giờ gây khổ đau cho bất cứ ai, kể cả bản thân mình.
Như vậy bạn sẽ được sự bình an trong tâm hồn… Đó chính là nguồn hạnh phúc thật của con người!
Điền ĐôngPhương


Thu Hát Cho Người


Người nữ tu
Điền Đông Phương
Khi làm đơn tình nguyện vào quân ngũ, tôi đã dấu không cho gia đình biết cho đến trước khi đi trình diện Quân Vụ Thị Trấn một ngày để gia nhập quân trường!
Dĩ nhiên hôm đó gia đình tôi chìm vào một không khí vô cùng buồn thảm. Ba tôi đã bỏ không đi làm, mà cũng chỉ hỏi tôi được 1 câu “Có phải bạn gái làm con buồn?”, và tôi đã thật lòng trả lời rằng “Không phải!”, vì bạn thì có, nhưng yêu thương thì chưa! Nghe xong ông vào buồng tắm hỉ mũi rồi lặng lẽ đi vào phòng riêng nằm. Mẹ tôi thì bảo tôi hãy đến Nhà Trắng (Dòng Nữ Tu) chuộc ảnh Chiên Thiên Chúa để mang theo người, vì bà tin rằng ảnh Chiên Thiên Chúa sẽ phù hộ tôi được tai qua nạn khỏi!

Tôi đến ngay Nhà Trắng ở gần trường Nữ Trung Học Trưng Vương. Vừa bước vào phòng khách thì một cô gái khoảng 18 bước ra chào tôi, tôi hơi ngạc nhiên vì cô không mặc áo dòng, mà lại mặc thường phục, không biết cô là nữ tu còn ở giai đoạn “nhà tập” hay chỉ là người làm việc ở đó.
Nhìn vào cái tủ kính trưng bày kinh sách, chuỗi hạt, ảnh… đặt ở một bên phòng khách, tôi nói:
-Tôi muốn chuộc một ảnh Chiên Thiên Chúa!
Sau khi trao tôi ảnh Chiên Thiên Chúa, cô mở hộc bàn lấy cái bao giấy nhỏ để đựng. Tôi cầm miếng ảnh hình trái tim được bọc bằng plastic, một bên có hình con chiên và cây thánh giá, một bên có một mảnh vải trắng khoảng 2 ly vuông được cắt từ áo của một vị thánh nào đó, trên mảnh vải là miếng sáp mõng được lấy từ ngọn nến đã thắp ở toà thánh Vatican trong ngày lễ Phục Sinh và được ban phép lành bởi Đức Giáo Hoàng.
Đưa tay đón nhận cái bao giấy, bỗng tôi thấy ngỡ ngàng khi bắt gặp cái nhìn của người con gái… Cái nhìn vô cùng đằm thắm… Rồi với giọng nói trong veo, cô hỏi:
-Tại sao thầy chuộc ảnh Chiên Thiên Chúa?
Tôi ngập ngừng:
-Ngày mai tôi đi lính… Bom đạn…
Người con gái bỗng cúi mặt trong giây lát, rồi lại ngước lên nhìn tôi, vẫn với cái nhìn vô cùng đằm thắm, nét mặt nghiêm trang:
-Tôi hứa với thầy, mỗi ngày trước khi đi ngủ và mỗi sáng thức dậy… tôi sẽ đọc 3 kinh Kính Mừng để cầu nguyện cho thầy bình yên. Tôi hứa sẽ cầu nguyện cho thầy như vậy, suốt đời tôi…
Chợt thấy lòng mình chùng xuống, tôi đăm đăm nhìn vào đôi mắt người con gái. Trong phút giây, khuôn mặt thanh thoát của cô phảng phất hình ảnh một thánh nữ…
Tôi cúi đầu nói nhỏ 2 tiếng “Cám ơn” rồi quay ra cửa. Ra khỏi cửa, tôi dừng bước quay lại nhìn cô, cô gái vẫn đứng yên nhìn tôi, vẫn với cái nhìn vô cùng đằm thắm… 
Tôi cúi mặt rảo bước về phía cổng, rời khỏi tu viện.



VÌ TÔI LÀ LINH MỤC
Video clip dưới đây chỉ phổ biến hạn chế trong vòng thân hữu!
Nội dung có những hình ảnh có thể gây phản cảm. 
Dưới 18 tuổi xin đừng mở video clip này!
WARNING  : This video clip you're about to view may contain adult material. 
Please do not enter if you're under 18 or easily offended !



Trường Á Thánh Lựu thuộc nhà Dòng Kitô Vua (Cái Nhum, xã Long Thới, quận Chợ Lách, tỉnh Vĩnh Long)
(Nay là huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre)
Ảnh này được chụp vào năm 1956 khi 3 anh em tôi là học sinh nội trú tại trường.
Vì nhà tôi ở Sài Gòn nằm trên khu đất Ông Bà trong khu vực Nhà Thờ và Nhà Phước Chợ Quán (nơi có phần mộ của ông Trương Vĩnh Ký) năm 1955 khu này trở thành mặt trận của trận đánh Bình Xuyên, cả khu vực cách nhà tôi 2 căn từ đường Nguyễn Biểu-Trần Hưng Đạo đến trường Bác Ái ở đường Nguyễn Trải bị cháy, nên Ba Má tôi đã đưa 4 anh em tôi về quê.
Anh Hai Thành và tôi ở nội trú tại đây 3 năm 1956, 1957, 1958. Riêng người em thứ tư là Sơn thì chỉ ở đây năm 1956, sau đó thì Sơn về Vĩnh Long làm tu sinh tại Tiểu Chủng Viện Vĩnh Long. Còn em gái Út Tuyết Mai thì ở nội trú tại trường Fatima, Cái Mơn (là quê Nội) cách trường tôi 7 km.
Chỉ có 3 năm học ở đây, mà đầy ắp bao kỷ niệm của thời thơ ấu...



Đứa Con Nuôi (Mai-Hiếu-Tâm-Ý-Ca)